Nhật ký 14/11/2016
Tính đến ngày hôm nay, chính thức là 88 ngày chúng ta không gặp lại nhau. Kể từ ngày 16/08/2016, nhưng thật tế thì tình cảm phai nhạt đã từ rất lâu , và chính chúng ta không thể biết được bắt đầu từ bao lâu , kể từ thời điểm nào cả hai đã không còn xem nhau là một nửa trong cuộc sống. Sự hiện diện của anh, của em cũng chỉ là thói quen , một thói quen không bỏ được. Anh không nỡ, và em cũng không đành lòng buông tay một tình yêu mà cả hai đã xây dựng trong ngần ấy thời gian.
Khi không còn tình yêu, chúng ta đến với nhau bằng sự thương hại, trong cả hai không còn sự tin tưởng, niềm thương và nỗi nhớ về nhau nữa. Trong tuần có không gặp nhau hay cả ngày không có một tin nhắn nào đối với anh cũng là chuyện thường tình mà thôi. Anh dạy em cách yêu như một người vô tâm, yêu cho có tình yêu với người ta, yêu cho qua ngày và cho hết thời thanh xuân chứ không biết rằng ý nghĩa của tình yêu là gì.
Em cũng đủ hiểu, tính cách và bản chất của anh là một người vô tư, lạc quan và đơn giản trong suy nghĩ. Em yêu anh vì điều đó, em muốn bên anh cũng chỉ vì điều đó, sự lạnh nhạt của anh làm em ban đầu nghĩ sẽ an toàn và niềm tin tưởng vào anh tuyệt đối. Nhưng cho đến khi , khi mà sự lạc quan, vô tư và sống đơn giản ấy trở nên vô tâm...thì đã vô tình làm chúng ta đi vào bế tắc, vào ngõ cụt của tình yêu và không biết phải quay trở lại sửa chữa như thế nào. Em không đủ tự tin để làm thay đổi được anh, em đã cố gắng hết sức có thể, và em biết cái giới hạn mà em có thể chịu đựng chỉ đến đây.
Em buông anh ra vì em tin rằng đó chính là điều tốt nhất và có thể là điều cuối cùng mà em mang lại cho anh, người em yêu và dành tình cảm chân thành. Chia tay ai không đau, xa người mình yêu ai không xót xa và mệt mỏi...Em không muốn, thật lòng mình em đã không muốn điều đó xảy ra với cả hai. Em biết để đến được tới mức này thì cả hai đã cố gắng như thế nào, nhưng chỉ là em không thể tiếp tục làm hư bản thân mình, làm trái với tình yêu và bản chất của em. Em cần sự quan tâm, thành thật và chân thành của một người đàn ông. Vì đơn giản phần đời còn lại của em chính là bên anh, cạnh anh và em muốn được quan tâm chăm sóc cho anh, nhận lại đơn giản em cần anh thấu hiểu, che chở và bảo vệ em những lúc khó khăn và gian khổ, cùng nhau vượt qua, cùng nhau vui buồn và hạnh phúc.
Nhưng có lẽ , có lẽ cái kết thúc có hậu không dành cho chúng ta. Em đã không tốt khi em có ý định buông tay anh, nhưng điều đó cũng giúp chúng ta nhìn nhận lại tình cảm của bản thân mình. Ai yêu nhiều hơn thì sẽ đau nhiều và nhớ lâu hơn. Em hiện tại không thể biết anh đang nghĩ gì, và có nhớ đến em hay tình cảm của anh có còn hay đã nguội lạnh...nhưng với em hiện tại thì đây chính là khoảng thời gian khó khăn nhất mà em phải trải qua. Vì em phải quên anh, phải không nghĩ đến anh nữa, em phải ngừng yêu người mà từng bên em, nói lời yêu thương và em biết rằng, chúng ta đã xa nhau ... rời em mong anh sẽ được hạnh phúc như cách anh muốn.